Ấn tượng với Poznan, đây là một trong những thành phố cổ nhất của Ba Lan. Thành phố nhộn nhịp với những hoạt động âm nhạc thâu đêm suốt sáng. Phố chỉ nghe tiếng nhạc, tiếng cười. Quảng trường hoa đỏ hoa vàng đua chen trong nắng rực rỡ môi cười. Những quán cafe ngoài trời được trang hoàng bằng những giỏ hoa thật đẹp. Người Ba Lan hiếu khách, những cô gái Ba Lan xinh tươi đầy sức sống với trang phục như đi dạ hội. Người Ba Lan chuộng màu đỏ, quần áo, hoa cài và những biển trên phố đa phần đều màu đỏ. Rực rỡ và huy hoàng. Ngày thứ nhất tôi thấy một nét cổ tích trong từng nụ cười cô gái Ba Lan.
Ấn tượng với Thủ đô Warszawa (hay còn gọi là Warsaw), thời điểm tôi đến, Warsaw đã được phục hồi gần như nguyên vẹn sau khi trải qua những tổn thất kinh hoàng của thế chiến thứ hai. Những dấu ấn lịch sử lưu lại là những ngôi nhà cổ kính và tôn nghiêm. Cung điện văn hóa và khoa học cao nhất Ba Lan. Những khu vườn cây cối xum xuê, bể phun nước, công viên và những nụ cười hóm hỉnh. Tôi ghé công viên mang tên nhà soạn nhạc Chopin, một khoảng bình yên kỳ diệu. 30 độ. Nắng vàng óng ánh như dải mật trên từng khuôn mặt. Đường phố sạch sẽ cảm giác như không có một hạt bụi. Không khí mát lành, chút gió se se lạnh. Ham muốn một điều gì đó giống như một tách trà thơm trên tầng cao của khách sạn ngó xuống phố.
Tôi ghé bảo tàng khởi nghĩa rồi qua Cung điện mùa Hè, nơi các triều đại vua chúa Ba Lan từng ngự trị những năm của thế kỷ 17. Ở đây mọi người có thể mua vé đi thang máy lên tầng cao nhất ngắm toàn cảnh thủ đô. Hai bên đường là những bức tượng và hàng cây, bể nước. Những bức tượng thi sĩ, danh nhân, chiến binh trong đại chiến thế giới thứ hai. Ấn tượng huy hoàng và tráng lệ. Nơi nào có bồ câu nơi đó cho ta cảm giác của hòa bình, yên ấm và hạnh phúc. Tôi thích ngắm những đàn bồ câu nhặt nắng và những chú bé Ba Lan nhỏ xíu chạy chơi trên bậc thềm. Khuôn mặt trắng bóc như trứng gà. Đôi mắt xanh xanh màu nước biển. Ngày thứ hai tôi thấy một nét cổ tích nơi thủ đô quê hương của nhà soạn nhạc thiên tài Chopin trong đôi mắt những em bé Ba Lan.
Ngày thứ ba
Chạm được vào những xúc cảm thi ca một thời từng mơ mộng. Dường như Ba Lan đẹp hơn cả trong thơ. Những nét đẹp phảng phất hơi hướng của cổ tích, đưa người ta vào một chốn lặng bình yên của tâm hồn, không xáo động, không bon chen. Tất cả cứ nhẹ nhàng như thể một chiếc lá bạch dương rơi trong gió.
Mấy giờ liền đi bộ giữa nắng chỉ để ngược dòng theo những rung động của hai câu thơ thời đi học dành nhiều trìu mến. Cảm giác giống như mình vừa được thỏa mãn một cách tối đa một ham muốn. Thấy nhẹ tênh những xúc cảm, quên hết mọi âu lo. Tôi về bằng tàu điện 2 toa kiểu cổ, phương tiện công cộng chủ yếu của Ba Lan. Có chút gì còn lưu luyến với màu xanh lá cây bạch dương và nét khôi nguyên của cỏ sau ngày tan giá.
Ngày thứ tư
Ấn tượng với những món ăn ở Ba Lan. Đất nước nào cũng có "Quốc hồn quốc túy". Đi nơi nào tôi cũng muốn được nếm qua những món ngon nơi đó. Để lưu giữ lại nhưng hương vị trên đầu lưỡi và trong trí nhớ của người thích du ngoạn. Những món ăn kích thích vị giác và thỏa mãn dạ dày. Ngày thứ tư. Tôi tìm thấy nét đẹp Ba Lan trong những món ngon thường nhật. Món ăn ở Ba Lan mang nét đặc trưng riêng và rất bắt mắt. Tôi nhớ là sau chuyến du lịch về có tăng lên 1kg và thêm một vài món trong sổ tay nấu bếp của mình.
Khứ hồi vào đêm. Trước khi lên máy bay tôi còn một khoảng thời gian ngắm Ba Lan rực rỡ yêu kiều như cô công chúa đêm tân hôn. Lên máy bay, vẫn còn đâu đó bóng dáng một chàng hoàng tử cưỡi ngựa và những những bản Opera hùng tráng . "Cuộc đời là những chuyến đi". Sau mỗi chuyến đi ta có thêm nhiều ý tưởng, nhiều kỷ niệm, nhiều bức tranh đẹp trong tâm hồn.
Hẹn gặp lại nhé đất nước của những tòa lâu đài như cổ tích!