Tình cảm của người bạn ấy với thủ đô vương quốc Anh khiến tôi sinh lòng hiếu kỳ. Tôi thầm nghĩ hẳn London phải có một sức hút gì ghê gớm mới khiến chị quyến luyến đến như vậy. Sự hiếu kỳ ấy, cùng niềm ngưỡng mộ vốn có dành cho văn hóa và văn học Anh đã thôi thúc tôi tìm đến London để khám phá tận mắt vẻ đẹp của thành phố.
Và cuối cùng, khi đặt chân đến nơi này, tôi nhận ra hầu như tất cả những gì người ta nói với tôi về London thậm chí còn thua xa hiện thực. Bỏ qua thời tiết xám xịt, giá cả đắt đỏ đến khó sống và cảm giác cô đơn (vì người Anh lịch sự nhưng có phần xa cách), London thực sự là một trong những điểm đến tuyệt vời nhất thế giới. Một thành phố với bề dày văn hóa, lịch sử khiến bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ và cảm thấy may mắn được một lần biết đến.
Chẳng trách khi nhắc đến London, người ta cứ trích dẫn mãi câu nói nổi tiếng của văn sĩ Anh Samuel Johnson: “Nếu ai đó thấy chán London, thì tức là người ấy đã chán sống, bởi tất cả những gì cuộc đời này trao tặng đều có thể được tìm thấy ở London”.Tôi ở chơi London được chín ngày. Có ngày mưa, ngày nắng; có ngày lạnh giá, ngày ấm áp; có ngày tràn ngập niềm vui và bất ngờ, lại có ngày trầm lắng, cô đơn. Thế nhưng khi trở về, mỗi khi ai đó yêu cầu tôi kể về London, tôi đều cảm thấy ít nhiều bối rối. Sự thực là bề dày văn hóa của thành phố cổ kính ấy khiến tôi bị choáng ngợp.
Ngắm nhìn những công trình kiến trúc nối đuôi nhau trên những con phố lớn ở khu quảng trường Trafalgar hay Piccadilly Circus, tôi thấy mình giống như một chàng trai mới lớn lọt thỏm giữa rừng mỹ nữ trong cuộc thi hoa hậu đẳng cấp quốc tế nào đó. Cô nào cũng đẹp, cô nào cũng xinh, “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”, chẳng ai chịu lép vế ai. Mà tôi tin chắc, đằng sau mỗi vẻ đẹp ấy là một câu chuyện hấp dẫn, một câu chuyện có thể đã khởi sự từ rất lâu, trước cả khi tôi ra đời, thế nhưng tôi lại chẳng có đủ thời gian để nán lại, tìm hiểu rõ ngọn ngành từng câu chuyện.
Tôi thấy mình giống như kẻ du hành vô phép, chỉ biết cưỡi ngựa thưởng hoa mà chẳng dám hỏi tên hoa là gì (vì có hỏi cũng không làm sao ghi nhớ hết). Và tôi có cùng một cảm giác “tội lỗi” pha lẫn tiếc nuối y như thế khi lướt qua những tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ trong các viện bảo tàng ở London: nào National Gallery, nào Tate Britain, nào National Portrait Gallery… Trừ khi bạn có một trí nhớ siêu phàm, còn thì may lắm bạn cũng chỉ nhớ được tiêu đề một số tác phẩm nổi tiếng cùng tác giả của chúng trong các kho tàng nghệ thuật vô giá ấy.
London đa dạng và hấp dẫn là thế. Người ta có thể đã sống ở London trong suốt nhiều năm, nhưng không ai dám nói mình đã biết đủ nhiều về thành phố tuyệt vời ấy. Nhận ra điều đó, tôi hiểu vì sao người bạn của mình lại có thể quay đi quay về London mãi không biết chán.
Lang thang ở trung tâm London lúc chín giờ tối, tôi cảm thấy có chút gì lạc lõng khi đường phố trở nên vắng vẻ. Thế nhưng, chính sự kém sôi động ấy đem lại cho ta một London thoáng đãng và yên bình, khác hẳn với không khí ồn ã, xô bồ của thành phố lúc ban ngày. Đó là lúc bạn nên dành thời gian đi dạo và tận hưởng bầu không khí trong lành nơi đây.
Đi dạo đêm ở London, tôi có cảm giác mình giống như cô bé Alice ở xứ sở thần tiên vậy: Vừa háo hức, vừa choáng ngợp, đôi khi còn có phần sợ hãi. Nói sợ hãi là không ngoa, vì mới chín giờ tối thôi mà có lúc, tôi đi bộ giữa đường phố trung tâm chẳng gặp một bóng người, ngoại trừ những chiếc ô tô thi thoảng tạt qua rồi nhanh chóng mất hút.
London có rất nhiều công trình kiến trúc tuyệt đẹp mà bí ẩn như thế. Những tòa nhà kiểu gothic với khung cửa sổ được chạm khắc tinh xảo khiến ta bị cuốn hút đến không thể rời mắt. Về đêm, nếu như không có tiếng xe qua lại, ta sẽ có cảm giác như vừa đi lạc vào thời kỳ xa xưa nào đó.
Những lúc như thế, tôi tưởng như bất cứ lúc nào, mình cũng có thể bắt gặp các đại văn hào như Charles Dickens, Lewis Carroll, hay Thomas Hardy thư thả dạo bước trên hè đường, bởi vẻ đẹp cổ kính mà huyền bí của thành phố cho ta cái cảm giác như thể linh hồn các vĩ nhân vẫn lẩn khuất đâu đây. Giữa thời hiện đại đầy biến động, London vẫn giữ được vẹn nguyên vẻ đẹp của quá khứ trong hình hài những công trình kiến trúc cổ, chứng nhân trung thành của lịch sử thành phố hoa lệ này.
Uống trà như một quý cô
Thói quen uống trà chiều của người Anh đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới. Trước khi sang đây, bạn nên tìm hiểu qua các quy tắc của người dân nước này để có thể dễ dàng kết bạn cùng họ.
Không bao giờ huơ tay khi đang cầm tách trà: Khi bạn không uống, hãy đặt trà xuống đĩa lót (chiếc đĩa này luôn được đặt trên bàn).
Đừng khuấy trà liên tục: Bạn chỉ khẽ khàng khuấy trà theo chiều kim đồng hồ hết nửa đường kính tách, tuy nhiên bạn tránh để thìa va đập vào thành tách hay gõ canh cách lên miệng tách. Phong thái thanh lịch chính là chìa khóa.
Chú ý tới khăn ăn: Khi ngồi, hãy trải khăn chỉn chu trên lòng. Khi bạn cần xin phép đứng lên, đặt khăn sang một bên sau khi đã gấp lại gọn gàng.
- Tiết kiệm chi phí: London là một thành phố rất đắt đỏ. Vì thế, bạn hãy chuẩn bị thật chu đáo về tài chính trước khi lên đường, và đừng quên mang theo 1-2 tấm thẻ tín dụng. Tránh đi taxi nếu bạn có thể và hãy chọn ở trọ tại nơi nào đó gần ga tàu điện ngầm (the Tube, hay London Underground). Nếu không dư dả tiền bạc, bạn hãy thật… cẩn trọng trước khi bước vào một nhà hàng nào đó. Tốt nhất, bạn hãy tham khảo kỹ menu của các nhà hàng đặt ngoài cửa.
Nếu di chuyển nhiều, bạn nên cân nhắc mua một thẻ Oyster. Tấm thẻ này cho phép bạn đi lại thoải mái trong khu vực trung tâm bằng tàu điện ngầm, xe bus và xe lửa với giá thành giảm mà không phải mất công mua vé cho từng chặng. Bạn có thể nạp tiền để di chuyển không giới hạn trong 1 ngày (mất 9 bảng) hoặc vé cho 7 ngày liên tiếp (khoảng 30 bảng) để tiết kiệm chi phí.
Theo Minh Thi (Elle.vn)