Trải qua nhiều giờ bay "ác mộng", du khách có tên Oli Beal - vốn là giám đốc quảng cáo người Anh - đã đích thân viết tay lá thư kể lại chi tiết cảm giác mình đã trải qua, mô tả sinh động những thực tế trên phi cơ của hãng hàng không Virgin. Dù được gửi từ cách đây khá lâu, tới nay bức thư này vẫn được coi là hài hước nhất trong lịch sử hàng không. Dưới đây là nội dung bức thư.
"Mumbai, ngày 7 tháng 12 năm 2008.
Gửi ngài Branson,
Tôi vô cùng yêu quý Hãng hàng không Virgin của ngài. Chẳng thế mà suốt những năm qua, tôi luôn đặt vé ở hãng bất chấp một loạt bất tiện không đáng có trên nhiều chuyến bay không may có mặt tôi trên đó.
Và lần gần đây nhất, những chiếc bánh quy kinh khủng do tiếp viên trên máy bay cung cấp khiến tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào. Có lẽ tôi phải mừng ra mặt mà trả thêm 1.000 rupee cho một chiếc bánh quy sau khi chịu đựng những ký ức ẩm thực kinh hoàng từ hành trình bay.
Ngài Branson thân mến, mời ngài chiêm ngưỡng những đồ ăn đầy bí ẩn trong bức ảnh phía dưới. Tôi có thể mường tượng ra chính xác những câu hỏi đang dấy lên trong đầu ngài. Chắc cũng giống những gì tôi tự hỏi mình vào cái ngày định mệnh đó.
Đây là thứ gì? Tại sao họ lại phục vụ chúng? Tôi đã làm gì tội lỗi mà lại bị đối xử như vậy? Và đâu là món khai vị, đâu là đồ tráng miệng thế này?
Bữa ăn trên máy bay do ông oli beal chụp lại trên chuyến bay. |
Tôi tin chắc ngài nhận thấy món khai vị phía bên trái với miếng cà chua xếp gọn gàng cạnh "miếng bọt biển vàng" phết "hồ dính màu xanh". Chẳng ai bình thường lại dùng món tráng miệng với cà chua cả và liệu có sinh vật nào trên trái đất sẽ ăn đậu cho món tráng miệng?
Chuyện này có vẻ hơi lạc đề, nhưng bố mẹ tôi hẳn sẽ càu nhàu ghê lắm nếu biết tôi đã dùng tráng miệng trước món chính. Dù vậy, có lẽ các cụ sẽ không quá gay gắt nếu biết tôi đã phải ăn hai "miếng bọt biển" kia.
Giờ thì đến phần ăn chính. Để hình dung rõ hơn cảm giác của tôi lúc ấy, ngài hãy tưởng tượng về buổi sáng ngày Giáng sinh khi còn nhỏ. Cậu bé Richard mới 12 tuổi ngồi cạnh hộp quà dưới gốc cây thông Noel.
Richard những mong nó sẽ là chiếc đài Goodmans hằng ao ước từng viết trong thư gửi ông già Noel. Thế nhưng chẳng có điều kỳ diệu nào xuất hiện, thay vào đó là chú chuột hamster bé bỏng của cậu đang nằm lăn lóc trong đó, chết cứng. Cảm giác ấy hệt như những gì tôi trải qua khi hé lớp giấy bạc gói đồ ăn.
Lúc này, tôi cảm tưởng đường máu vừa giảm và tôi cần ăn chút đường. May quá nhà bếp lại chuẩn bị một chiếc bánh quy. Tôi đã chú ý từ đầu bởi sự hiện diện khó hiểu của nó, trông như thể đấy là bằng chứng của một hiện trường vụ án.
Chiếc bánh được gói trong túi và mô tả như là một "tang vật" của vụ án. |
Tôi dám chắc ngài cũng chẳng bao giờ muốn mình bị bắt gặp mang theo người món đồ nào như vậy. Có lẽ cắn một mẩu đồng thau còn dễ chịu hơn là chạm răng vào “cái bánh tang vật” kia.
Thật là mệt mỏi. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng cuối cùng lại ngồi chết dí nửa tiếng đồng hồ với đống hỗn độn trước mặt và thề là miếng bọt biển kia thậm chí còn động đậy.
Khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn, tôi quyết định bật màn hình tivi, kênh giải trí trên không nổi tiếng thế giới để thư giãn. Thật bực vì chất lượng hình ảnh không tốt và phải rất vất vả mới chụp cho ra khuôn mặt Boris Johnson lẫn trong những đường nhiễu chằng chịt trên màn ảnh.
Màn hình ti vi nhiễu chằng chịt. |
Chuyển sang kênh khác với mong muốn khá khẩm hơn. Tôi lại có câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu suốt nửa tiếng căng mắt trên màn hình rằng “đó có phải Ray Liotta không?”. Đầu tôi đau như búa bổ vì mọi nơ ron phải hoạt động hết công suất để phân tích những hình ảnh nhiễu mắt như vậy.
Sau đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi đợi cơn buồn ngủ kéo đến hoặc bữa tiếp theo được mang tới. Thế mà tôi cũng chẳng ngủ được và mãi mới đến bữa ăn sau. Chuỗi trải nghiệm ẩm thực kinh dị lại tiếp tục nối dài.
Ngay cả trong giấc mơ hãi hùng nhất, tôi cũng không tưởng tượng nổi mình lại sốc đến vậy. Lại một “cái bánh tang vật” khác, chỉ có điều lần này nó được nhúng vào thứ sệt sệt màu trắng, dường như là món baaji trứng sữa trộn với súp mù tạt.
Nó làm tôi nhớ đến hồi sinh viên, cái thời mà nghe nói người ta tạo ra thứ đồ uống mới bằng cách pha rượu cùng nước hoa quả. Tôi kháo lũ bạn rằng mình đã pha chế món đó cả tỷ lần. Vậy mà khi làm thật, thứ dung dịch đó đông đặc lại như một khối pho mát trong cái bát lớn. Và cục pho mát ấy như thể đang hiện diện trước mắt tôi thêm lần nữa.
Tôi nhắc lại rằng mình rất thích Hãng hàng không Virgin nhưng có lẽ những gì đã phải chịu đựng là một nỗi xấu hổ cho thương hiệu như vậy. Những trải nghiệm ấy phá tan tành tất cả mọi niềm yêu mến từ khách hàng và khiến họ phải lên tiếng như thể xin một chút dinh dưỡng từ những bữa ăn quá sức tưởng tượng.
Kính thư"
Phạm Huyền (theo Telegraph)