Là một thị trấn đang phát triển khá mạnh về du lịch của Lào, vang vieng được thiên nhiên ưu đãi gần như đầy đủ tất cả những gì đẹp nhất của một tỉnh trung du đồi núi. Với những rặng núi đá, những cánh rừng xanh, dòng sông Nam Song bao quanh uốn lượn, những hang động tự nhiên, những hồ nước trong xanh màu ngọc bích...
Ban đầu, tôi dự định đi luong prabang từ Vientaine, bởi vì Vang Vieng không gây ấn tượng gì với tôi lắm qua lời kể của bạn bè và những gì đọc được từ sách báo. Nhưng khi anh bạn người Pháp rủ rê tôi đi Vang Viêng bằng được, tôi gật đầu đồng ý. Tôi quyết định sẽ đến Vang Vieng một ngày rồi từ đó bắt xe đi Luong Prabang, nhưng rồi Vang Vieng níu chân tôi gần một tuần.
Tôi thuê một chiếc bungalow nằm dưới chân núi, nhìn ra sông Nam Song, được bao phủ bởi khóm tre xanh um tùm. Sau đó, tôi đi dạo trên con đường đất đỏ nhỏ xíu dẫn ra cánh đồng rộng mênh mông. Nắng bắt đầu liêu xiêu trên những rặng cây, mặt trời như một đốm lửa từ từ lặn xuống núi nhuộm đỏ những đám mây, làm rực lên dòng sông Nam Song hiền hoà. Tận hưởng khoảnh khắc rực rỡ ấy, không nghĩ gì đến những phiền muộn của cuộc sống, chỉ cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhàng.
Buổi sáng, tôi thức dậy khá sớm. Cả thị trấn Vang Vieng chìm trong cái se se lạnh của buổi sớm tinh mơ, đặc trưng của vùng núi. Tôi thoáng thấy những vị sư mặc áo cà sa vàng, trước ngực đeo một chiếc túi đựng bát kim loại, chân trần bước khoan thai trên đường đi khất thực.Người dân quỳ bên đường, hai tay chắp trước ngực, bên cạnh là lễ vật cũng giường. Khi các sư đi qua thì phật tử cung kính dâng đồ ăn, khấn nguyện rồi bỏ đồ ăn vào bát của sư. Lễ khất thực diễn ra rất nhanh vào buổi sáng sớm. Khi nắng bắt đầu xuyên qua những rặng cây, chiếu xuống những mái nhà, hắt xuống lòng đường thì cũng là lúc một ngày mới bắt đầu ở trị trấn miền núi.
Người dân Vang Vieng rất biết cách làm du lịch. Chỉ với những cánh đồng, dòng sông, hang động mà họ biến Vang Vieng trở thành một điạ điểm thu hút khách từ mọi nơi, xuất hiện trên nhiều tạp chí du lịch. Chỉ với dòng sông Nam Song hiền hoà mà họ có thể nghĩ ra bao nhiêu trò chơi giải trí ở đây.Từ trò chơi tubing, ngồi trên phao thả trôi theo dòng nước từ đầu sông đến cuối sống, đến chèo kayak và mạo hiểm hơn thì có trò bungee nhảy từ trên cao chỉ dành cho người thích cảm giác mạnh, không yếu tim mệt thở. Hoặc thư thái hơn là ngâm mình trong dòng nước mát rượi của sông Nam Song, lang thang quán xá hai bên bờ sông để thưởng thức những món ăn của Lào . Bạn sẽ chếnh choáng say bởi men bia Lào đậm đà, say cảnh sông nước hữu tình mê đắm nơi đây.
Tôi nằm trên một chiếc phao ngước mắt nhìn mây trời lững thững, thả trôi theo dòng nước. Cảnh vật hai bên sông thay đổi theo từng khúc, lúc thì là rừng cây um tùm xanh rì, chim chóc ríu rít khắp nơi, lúc lại là những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn, tôi lạc cả vào những dãy núi đá vôi sừng sững lấp lánh dưới ánh nắng. Những quán bar, tiệm ăn san sát hai bên, nếu muốn dừng lại , bạn chỉ cần ra hiệu, chủ quán sẽ thả dây để kéo bạn vào bờ. Tôi dành cả buổi sáng để thư giãn chơi tubing trên sông Nam Song.
Có những vị khách du lịch vì quá yêu thích cuộc sống nơi đây mà sống ở đây một vài tuần lễ, đến vài tháng, thậm chí cả năm. Họ sống chậm rãi, hoà mình với thiên nhiên sông núi để tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Tôi cũng ở Vang Vieng gần một tuần lễ, theo Burel đến nông trại để làm những công việc thường ngày của người dân nơi đây, trồng rau, chăn gà, thu hoạch quả.
Chia tay Vang Vieng, tôi tiếp tục hành trình đến cố đô Luong Prabang. Dòng sông Nam Song xinh đẹp, những ngôi nhà cùng những rặng tre khuất dần sau dãy núi, xa tầm mắt khi xe lăn bánh. Vang Vieng để lại cho tôi một mảng cảm xúc rất đỗi nhẹ nhàng về một miền quê thanh bình, đẹp say đắm lòng người. Chắc chắn, sẽ có ngày tôi quay lại nơi đây để thả mình trong dòng Nam Song mát lạnh...
Tạ Thuý